Từ ngày đầu tiên được chạm vào một chiếc máy ảnh năm 12 tuổi, David Alan Harvey đã biết nhiếp ảnh chính là định mệnh của mình. Và kể từ đó, ông đã chu du hơn 50 quốc gia để ghi lại cuộc sống và con người ở các nền văn hóa khác nhau. Nhiếp ảnh gia người Mỹ 69 tuổi này cho biết, cảm hứng của ông được khơi gợi từ cuộc sống và con người bình thường, không phải chính trị gia, không phải các ngôi sao lớn mà là những con người bình dị chiếm phần đông dân số.
Chào ông, ông đã đặt chân đến Việt Nam bao nhiêu lần rồi? Chào bạn, tôi đã từng đến cả miền Bắc và miền Nam ngay sau thời kỳ chiến tranh. Tôi cũng từng đi cùng Quân đội Nhân dân Việt Nam tới Campuchia nữa. Năm 1989, tôi trở lại Việt Nam chỉ để chụp Hà Nội và đã thực hiện được 2 ký sự ảnh về Hà Nội cho tạp chí National Geographic. Việt Nam quyến rũ ông ở điểm nào? Ồ, tôi thấy yêu người Việt Nam ngay khi đặt chân đến đất nước của các bạn. Khi còn nhỏ, Việt Nam trong ấn tượng của tôi chỉ là một nơi đang có chiến tranh. Vì thế, thật tuyệt khi được nhìn thấy con người Việt Nam thực sự và chứng kiến họ đấu tranh vì mục đích thiêng liêng như thế nào.
Ông mất bao lâu để hoàn thành bộ ảnh về Hà Nội năm 1989? Tôi đã ở Hà Nội suốt 3 tháng để chụp bộ ảnh này. Làm cách nào mà một người nước ngoài như ông lại có thể thâm nhập sâu vào từng khía cạnh đời sống của Hà Nội đến vậy? Ông có bạn bè ở Việt Nam không? Sở trường của tôi là chụp ảnh con người. Tôi thích hấp thu một cách sâu sắc bất kỳ nền văn hóa nào mà tôi có cơ hội được tiếp xúc. Tôi sẽ làm quen với con người ở đó, về nhà của họ, ăn cùng họ, đi cùng tới đám cưới, đám ma. Tôi tới trường cùng lũ trẻ, gặp gỡ những con người ở nhiều lĩnh vực, nhiều giai đoạn khác nhau của cuộc sống. Tôi đã gặp gỡ Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nhạc sĩ Văn Cao và cả những người sống trên phố. Tôi thích kết bạn và chia sẻ với những con người thuộc các nền văn hóa khác nhau. Đã hơn 20 năm trôi qua kể từ khi ông thực hiện bộ ảnh này. Vậy ông còn nhớ hoặc liên lạc với những nhân vật trong ảnh hay không? Đến bây giờ thì tôi đã mất liên lạc với hầu hết mọi người. Tuy nhiên tôi vẫn nhớ tất cả và tôi chắc rằng họ cũng nhớ tôi. Tôi có mối liên hệ với rất nhiều người nhưng chúng tôi lại sống quá xa nhau. Tôi không dễ dàng thu xếp để trở lại Việt Nam và họ cũng không dễ dàng tới Mỹ. Nhưng nếu gặp lại, chắc chắn chúng tôi sẽ một lần nữa trở thành những người bạn. Kỷ niệm sâu sắc nhất của ông khi sống 3 tháng tại Hà Nội năm 1989? Được gặp gỡ và trò chuyện với Đại tướng Võ Nguyên Giáp thực sự là kỷ niệm tuyệt vời. Tôi cũng rất ấn tượng khi được đón Tết ở Hà Nội năm 1989. Nhưng có lẽ tôi yêu tất cả những trải nghiệm của tôi trong từng khoảnh khắc sống tại Việt Nam. Toàn bộ trải nghiệm là một quá trình học hỏi và là một món quà cuộc sống. Ông có thể chia sẻ một vài câu chuyện thú vị và ấn tượng khi đến Việt Nam chụp ảnh? Rất nhiều điều đã xảy ra trong khoảng thời gian đó và tất cả đều thật thú vị. Tôi vẫn nhớ cái lúc mình chạy giữa những tràng pháo Tết đón chào năm mới, thật không thể tin nổi. Đó là khi tôi đến một ngôi làng nhỏ, thật tiếc là tôi không còn nhớ tên của ngôi làng ấy nữa. Khi những bánh pháo khổng lồ bắt đầu nổ, lũ trẻ chạy vào trong và tôi cũng chạy theo chúng. Điều đó nghe hơi điên rồ nhưng tôi thực sự đã làm vậy. Tôi cũng làm rất nhiều điều điên rồ khác nữa.
|
Trong ký ức của tôi, Hà Nội khi ấy thật bình lặng, không có tiếng ồn, chỉ có xe đạp. Thành phố thật tuyệt khi không có xe ô tô và âm thanh ồn ã. Tôi thích nhất là khoảng thời gian buổi sáng sớm. Lúc đó, Hà Nội thật thi vị, thật thanh bình. Có nơi nào ở Việt Nam mà ông hối tiếc chưa có cơ hội đặt chân đến? Tôi hy vọng sẽ có dịp đến thăm bản của người H’mông. Ông có ý định quay trở lại thăm Việt Nam trong thời gian tới không? Tôi rất thích Hà Nội. Hiện tại tôi vẫn chưa có kế hoạch quay trở lại. Tuy nhiên, nếu có cơ hội, tôi hy vọng được ai đó đèo bằng xe máy chạy vòng quanh Hồ Hoàn Kiếm ngắm cảnh. Xin cảm ơn ông đã trả lời phỏng vấn! Mời độc giả cùng xem bộ ảnh Hà Nội năm 1989 do nhiếp ảnh gia David Alan Harvey thực hiện:
|
Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013
Bộ ảnh sống động về Hà Nội năm 1989 của nhiếp ảnh gia người Mỹ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét