Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Thư tòa soạn số 14 (tháng 7/2013): bí hay hay hiểm những ngôi sao.

Ông nhập tâm, diễn quá hay, như vẻ người mất hồn… Khán giả khoái trí vỗ tay rần rần

Thư tòa soạn số 14 (tháng 7/2013): Bí ẩn những ngôi sao

Từ đó, giao kèo làm phim đến với ông ầm ầm. Được biết nhiều ngôi sao từ khi còn lận đận, với người khác không biết thế nào, riêng tôi hiện mỗi khi gặp các bạn trẻ rón rén đến xin việc, hay một vài bạn sinh viên đang “trà chanh chém gió”, tôi đều tự nhủ lòng mình: “Đừng, đừng khinh thường họ, biết đâu trong số đó, chỉ một vài năm nữa sẽ xuất hiện những ngôi sao!”.

Ông liều mình đồng ý, vậy mà thành. Tôi biết một đạo diễn gạo cội nhưng thuở bước chân vào nghề cũng thảm lắm. Có lúc tuyệt vọng ông đã định xin đi xuất khẩu cần lao. Tôn Văn. Một gánh hát qua làng, ông bị bỏ bùa mê vì một cô đào hát. Thỉnh thoảng ông buột miệng những câu ất ơ, cũng có hàng chục tờ báo đưa nguyên văn. Vậy mà đúng, bây giờ ông nổi danh, giầu sang phú quý.

Từ khuân vác ở bến xe đến rửa chén đĩa nhà hàng, ông chẳng bao giờ từ nan, miễn có cái bỏ vào bụng cuối ngày. Hắn sẵn sàng giao tiền cho ông với một điều kiện: Cô bồ nhí của hắn được xuất hiện trên phim. Cô bồ nhí trong vai kẻ linh tinh ghen ngược, nói theo ngôn ngữ báo chí “diễn mà như chơi diễn” được người xem thú vị.

Một ngày đẹp trời anh kép phụ bị ngã gẫy chân, gánh hát thiếu người, ông được ông chủ gọi lên giao cho vai diễn rình mò một đôi vợ chồng trẻ đêm tân hôn. Sau này cô đào mà ông đeo đuổi cũng mê ông nhưng lúc đó con mắt ông đã hướng sang những đám mây hồng khác.

Tôi biết một diễn viên nổi danh đến với nghề diễn chỉ vì… mê gái. Nhiều phóng viên rình rập để xin ông một bài phỏng vấn đều kêu giời vì khó. Ông từng học quay phim nhưng chẳng quay được phim nào, ông từng học họa sĩ nhưng chưa ai thấy bức tranh nào của ông.

Tôi biết một ca sĩ thuở hàn vi cũng làm trăm nghề hèn mọn. Nhưng ngay lúc “trần ai”, “người anh hùng tương lai” cũng luôn có triết lý sống khác người. Ông bỏ nhà theo gánh hát, xin làm chân nấu cơm, gánh nước và khuôn vác phông màn chỉ với một mục đích được ở gần người ông thầm yêu trộm nhớ. Nếu ai tỏ ra thương cảm hoàn cảnh của ông thì ông chỉ cười và nói: “Nghèo thì lâu, giầu thì mấy”. Đúng lúc cuộc đời ông đã nằm dưới chân tường thì có gã giầu xổi nổi hứng thích làm phim.

Từ đó, ông trở thành diễn viên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét